Thứ Ba, 3 tháng 1, 2017

QUA ỐNG KÍNH CỦA CÁC NHIẾP ẢNH GIA 2016 CỦA CHÚNG TÔI

QUA ỐNG KÍNH CỦA CÁC NHIẾP ẢNH GIA 2016 CỦA CHÚNG TÔI

Ảnh của Ismail Ferdous cho CRS

QUA ỐNG KÍNH CỦA CÁC NHIẾP ẢNH GIA 2016 CỦA CHÚNG TÔI

Share On

“Một bức ảnh đáng giá hàng ngàn lời nói.”
Những bức ảnh hoàn hảo tạo ra một cảm xúc và sự gần gũi và thường vượt ra ngoài mọi lời nói. Các tấm ảnh xây dựng cầu nối và những mối tương quan. Chúng đưa ra được những cảm xúc và đưa người ta vào những hoàn cảnh có thể xa lạ với họ. Hình ảnh là một cách diễn đạt cho chính mình và cho những người khác.
Nhóm các nhiếp ảnh gia của chúng tôi chụp hàng ngàn tấm ảnh mỗi năm ở mọi miền của trái đất. Nhưng sau mỗi tấm ảnh đều có một câu chuyện. Trong bộ sưu tập này, chúng tôi quyết định đưa các bạn bước về phía sau ống kính, và yêu cầu các nhiếp ảnh gia chia sẻ những câu chuyện của họ.
Michael Stulman
QUA ỐNG KÍNH CỦA CÁC NHIẾP ẢNH GIA 2016 CỦA CHÚNG TÔI
“Đây thực sự là một bức ảnh tình cờ. Cuối một ngày dài đi vòng quanh khu đông bắc Nigeria. Ở một quãng nào đó trên chuyến đi, tôi ăn trúng một món gì đó làm bụng dạ không yên, các thành viên nhóm CRS lo lắng là tôi bị ngộ độc thức ăn. Trong suốt hai năm rưỡi, tôi đã làm gần 30 chuyến đi quốc tế với CRS. Bạn có thể cho là tôi đã tạo được ‘sự miễn nhiễm’ trong lần này, nhưng thực sự tôi thường xuyên bị bệnh.
Điểm dừng tiếp theo là khách sạn của tôi, nhưng khi chúng tôi đi ngang một nông trang – nó rất đẹp – và có một bảng hiệu CRS ngay phía trước. Các nhân viên nói với tôi rằng chúng tôi giúp sửa lại máy bơm nước, và cộng đồng ở đó sử dụng nó là nước uống và tưới hoa màu.  
Chúng tôi quyết định dừng ít phút. Tôi xuống xe, cố trèo lên tháp nước để có cái nhìn toàn cảnh khu vực, nhưng mới tới khoảng giữa chừng, mắt tôi hoa lên và nhận thấy đó là một ý tưởng khủng khiếp. Trong khi những người khác đang thảo luận dự án với các nhà lãnh đạo cộng đồng, tôi ngồi bên cạnh máy bơm nước để nghỉ ngơi.
Đó là thời điểm và lý do tôi gặp được cậu bé trong ảnh. Khi cậu bé rửa tay, tôi ngửa người ra sau và chụp được tấm ảnh.”
Oscar Leiva
QUA ỐNG KÍNH CỦA CÁC NHIẾP ẢNH GIA 2016 CỦA CHÚNG TÔI
“Chúng tôi đi bằng thuyền trong khoảng một giờ trên sông Madre de Dios ở Peru để đi đến một tô giới khai thác vàng, tại đó chúng tôi có thể chụp ảnh và nói chuyện với các công nhân hầm mỏ tại chỗ làm việc. Có một số khu hầm mỏ ở Tambopata Reserve bạn không thể mơ chuyện thâm nhập được vì có những thợ mỏ vũ trang bất hợp pháp ở đó.
Chúng tôi gặp Milo, anh có thể làm được $25 một ngày làm việc trong những điều kiện hết sức khắc nghiệt dưới ánh nắng gay gắt. Anh nói với tôi anh bắt đầu đi đào vàng vì chẳng còn công việc nào có thể đem lại cho anh được số tiền  như vậy. Nhưng Milo đặt sức khỏe của mình vào sự nguy hiểm. Trong ảnh này, anh đang đứng trong thủy ngân khi anh đang cố tách vàng ra khỏi những vật liệu khác.”
Karen Kasmauski
QUA ỐNG KÍNH CỦA CÁC NHIẾP ẢNH GIA 2016 CỦA CHÚNG TÔI
“Ejido Hidalgo, một ngôi làng Mexico nhỏ với cư dân chủ yếu là phụ nữ, trẻ em và một số ít đàn ông, nằm trong giữa một vùng sa mạc mênh mông. Vùng đất thật khắc nghiệt và nước là một nguồn sống còn. Việc làm rất ít; rất nhiều người trẻ đã vượt biên giới sang Mỹ tìm việc. Tôi đã chụp được tấm ảnh một hợp tác xã của một người phụ nữ nhỏ bé và họ đang hy vọng phát triển một doanh nghiệp cây xương rồng.
Bà Basilica Lugo Martinez, 75 tuổi, là một nhà lãnh đạo xã hội của hợp tác xã xương rồng. Khuôn mặt của bà mang những nét hằn sâu của đau khổ và ánh nắng gay gắt. Bà đã mất 5 đứa con trong số 12 người con của bà. Đứa con trai giữa bị giết chết ở tuổi 30 ở Houston, Texas. Bà nói không có điều tra vì cảnh sát nói con trai của bà sống bất hợp pháp và họ chỉ giả định việc đó liên quan đến ma túy; thực ra nó không phải vậy. Bà Basilica nói người Mỹ đã giết con bà. Người chủ của anh ta, một nhà thầu xây dựng, đã trả tiền để đưa xác anh ta về nhà.
Khuôn mặt của bà Basilica chỉ sáng lên một lần — khi bà nói về những mục tiêu mà các phụ nữ trong hợp tác xã muốn đạt được. Bà nói, với một nụ cười, tất cả họ sẽ trở thành thương gia và dự án cây xương rồng là dự án đầu tiên trong số nhiều việc họ muốn làm.”
Ismail Ferdous
QUA ỐNG KÍNH CỦA CÁC NHIẾP ẢNH GIA 2016 CỦA CHÚNG TÔI
“Tôi đi theo thuyền của một nhóm ngư phủ để quay phim cách họ đánh bắt cá. Hầu hết họ trẻ tuổi. Họ thường ra cửa sông nơi nó tiếp giáp với biển vì có nhiều cơ hội bắt cá hơn. Nhưng những nơi đó là nguy hiểm nhất. Hầu hết các con thuyền đều bị đắm vì thủy triều.
Khi tôi đang đến đó, tôi ngồi nói chuyện với họ. Cậu thanh niên trong ảnh khoảng 19 tuổi. Tháng Năm 2013, trong cơn bão lốc xoáy Mahasen, cậu đã bị một cơn sóng lớn quét đi và dạt đến một hòn đảo sau 14 giờ trôi dạt trên sông. Cậu nói bão lốc xoáy bây giờ thường xuyên hơn và thời tiết rất khó dự đoán. Cậu cũng nói rằng cậu chẳng còn lựa chọn nào khác, và vẫn phải tiếp tục làm chài lưới.”
Edu Naranjo
QUA ỐNG KÍNH CỦA CÁC NHIẾP ẢNH GIA 2016 CỦA CHÚNG TÔI
“Chỉ ba ngày sau trận động đất ngày 16 tháng Tư trên miền duyên hải của Ecuador, chúng tôi đến một ngôi làng nhỏ có tên gọi 'La Chorrera.' Dọc theo bãi biển, những con thuyền chài được biến thành nơi ở. Chúng rất mong manh và chẳng ra hình thù gì của căn nhà, mặt trời của vùng cận xích đạo tấn công bằng toàn bộ sức mạnh của nó. Tôi đi qua từng con thuyền, cố tìm hiểu xem làm sao người ta có thể sống trong những phần còn lại của căn nhà bằng thuyền tạm bợ như vậy. Tôi không thể xóa khỏi đầu mình hình ảnh của cậu bé David 4 tuổi. Cậu bé đan khóc, kinh hoàng và thậm chí bị đau sau khi được cứu khỏi đống đổ nát của căn nhà của cậu. Giữa tiếng khóc và cơn đau, tôi nhìn thấy sự chắc chắn của niềm hy vọng về một sự khởi đầu mới trong đôi mắt của người mẹ 19 tuổi, Nancy, của cậu bé.”
Nancy McNally
QUA ỐNG KÍNH CỦA CÁC NHIẾP ẢNH GIA 2016 CỦA CHÚNG TÔI
“Người ta tập trung ở đây vì hầu như chẳng còn chỗ nào khác để lấy nước. Lựa chọn tốt nhất tiếp theo là chuyến đi một ngày thoát khỏi đây. Một người phụ nữ đang đào sâu nhiều mét xuống dưới đất để tìm nước nói với tôi, ‘Xin làm ơn nói cho mọi người biết những gì đang diễn ra ở đây.’ Ngay sau đó tôi nhìn thấy một cô bé gái bước qua đám bùn ruộng khô nứt nẻ, từ xa xa, một màu sắc làm giật mình trong một cảnh chẳng có chút sức sống, và tôi muốn cho thấy câu chuyện đó. Người ta cũng mang theo những con thú vật của họ, nhưng rất ít người còn có nước để uống. Bây giờ, một năm sau, vẫn không có mưa ở nhiều nơi ở Zimbabwe.”
Robyn Fieser
QUA ỐNG KÍNH CỦA CÁC NHIẾP ẢNH GIA 2016 CỦA CHÚNG TÔI
“Lần đầu tiên tôi gặp hai cô bé này khi tôi đang lái xe ngược lên bờ biển của bán đảo nam Haiti để chứng kiến sau trận bão Matthew, một cơn bão tấn công vào đảo quốc này ngày 4 tháng Mười. Hai cô bé và mẹ còn trụ lại qua cơn bão trong đống đổ nát trong căn nhà xi-măng hai phòng của họ, nhưng khi các bức tường bắt đầu bị nứt, họ phải chạy đi tìm nơi trú ẩn trong nhà của một người hàng xóm ở trên đầu đường. Khi tôi gặp họ vài ngày sau trận bão, họ vẫn còn hoảng hốt vì tốc độ cơn bão quét sạch mọi thứ quá nhanh — nhà cửa, gia súc và cây cối xung quanh họ. Hai cô bé dẫn tôi đi vòng vòng quanh khu xóm. Kéo tay tôi, hai cô bé dẫn tôi qua những gì còn lại của ngôi chợ và chỉ cho tôi thấy con lừa của người hàng xóm đang trôi trên một mương ngập nước.
Một vài ngày sau, tôi trở lại với cộng đồng của họ, chụp ảnh cho một ấn bản của CRS. Chúng tôi mang đến lương thực và những bộ dụng cụ vệ sinh (xà phòng, khăn lông và mấy thứ khác) cho các gia đình đã chờ đợi sự giúp đỡ nhiều ngày. Hai cô bé nhìn thấy tôi trước tiên. Giữ chặt những cái xô chất đầy đồ cứu trợ, hai cô bé im lặng nắm lấy tay tôi, nhìn tôi và mỉm cười. Rồi hai bé chạy đi chơi, giống như mọi bé gái. Tôi rất mừng nhìn thấy hai bé và mẹ của các bé. Tôi thậm chí còn vui hơn khi nhìn thấy các bé chơi đùa.”
Philip Laubner
QUA ỐNG KÍNH CỦA CÁC NHIẾP ẢNH GIA 2016 CỦA CHÚNG TÔI
“Chúng tôi đã lái xe qua những khu trông như các khu đồng bằng sa mạc gần 10 phút. Chúng tôi đi theo một nhóm ngư dân địa phương chứ không thì chúng tôi lạc đường, vì địa hình ở đây trông hoàn toàn giống nhau.
Chúng tôi đến chỗ có các thuyền nằm giữa vùng sa mạc mới, trước đây là đáy hồ Poopó. Hồ nước lớn thứ hai của Bolivia đã trở thành nạn nhân của nhiệt độ nóng lên toàn cầu và đào hầm mỏ. Nơi chúng tôi đến đã từng nằm sâu nhiều mét dưới nước, chỉ cách đây vài năm trước.
Ông Benito Aima, 67 tuổi, kéo những tấm lưới từ dưới gầm thuyền của ông và giơ lên để chúng tôi có thể nhìn thấy những con cá nhỏ chết trang trí cho tấm lưới giống như đồ trang trí cho sự chết chóc. Ông rất thân thiện và trả lời tất cả các câu hỏi của chúng tôi, nhưng ông cũng rất mệt mỏi. Ông nói rằng chúng tôi không phải là nhóm đầu tiên điều tra sự biến đổi khí hậu đến hỏi ông về tai họa của ông. Ông chỉ muốn biết tại sao ông lại bị hỏi những câu như vậy, và tại sao, với tất cả những bằng chứng như vầy, mà thế giới lại quá chậm chạp trong việc trợ giúp cho ông và hàng ngàn gia đình khác đã mất phương kế sinh nhai của họ. Thật đáng phải suy nghĩ.”
Jen Hardy
QUA ỐNG KÍNH CỦA CÁC NHIẾP ẢNH GIA 2016 CỦA CHÚNG TÔI
“Là một người mẹ thì rất hạnh phúc, nhưng đôi khi tôi cũng rất mệt. Tôi có 6 đứa con. Chúng là gia tài của tôi, điều duy nhất tôi để lại cho thế giới, nhưng có những ngày tôi mất kiên nhẫn. Tôi luôn xin lỗi, và tôi làm việc để cho chúng một tương lai tốt. Nhưng đúng, là một người mẹ – đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến trong một ngày của tôi. Tâm hồn tôi luôn ngập tràn, đôi khi với hạnh phúc, đôi khi với những lo lắng. Đấy có phải là tất cả những gì khi là một người mẹ?” – Agostinha Dionisia da Costa
“Tôi đến thăm Agostinha Dionisia da Costa ở Baguia, Timor-Leste. Chị đứng đầu một nhóm chăm sóc giúp đỡ những phụ nữ mang thai và những người đang chăm sóc con nhỏ hiểu về chế độ dinh dưỡng tốt, cũng như giúp họ trồng những loại rau củ giàu dinh dưỡng để ăn cùng với thực phẩm chính là cơm, củ mì, bắp và khoai sọ.
Chị rất năng nổ. Chị rất thẳng thắn và cười thật lớn trước khi giấu nó sau bàn tay che miệng. Chị thẳng thắn nói về những khó khăn của chị và những gì làm cho chị cảm thấy hy vọng. Chị chia sẻ kinh nghiệm của chị với những phụ nữ bị sẩy thai để trao đổi về tầm quan trọng của chế độ dinh dưỡng tốt cho phụ nữ trẻ. Chị rất yêu gia đình và hàng xóm. Chị đã cố gắng nấu đậu làm sao được mềm nhưng không nhão.
Tôi có hàng tá những ảnh “tiêu biểu” của chị Agostinha cho NGO (tổ chức phi chính phủ), trong đó chị đang cười và đang tích cực hướng dẫn buổi thảo luận nhóm. Đây là tấm ảnh yêu thích nhất của tôi vì nó cho thấy những sự khó khăn thường rất dễ bị che giấu trên mặt trước một người khách. Làm một người mẹ ngập tràn niềm vui và những mệt  mỏi đau đớn. Tôi rất tự hào vì Agostinha sẵn sàng chia sẻ cả hai mặt của hành trình của chị. Trải qua một ngày với chị làm cho tôi muốn trở về và tặng cho tất cả những người bạn bè của tôi có con nhỏ một cú đập tay chúc mừng thật mạnh.”
[Nguồn: crs]



[Chuyển ngữ: TRI KHOAN 31/12/2016]



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét