Thứ Bảy, 4 tháng 11, 2017

Caritas Venezuela cảnh báo rằng 280.000 trẻ em có thể chết vì suy dinh dưỡng

Caritas Venezuela cảnh báo rằng 280.000 trẻ em có thể chết vì suy dinh dưỡng

Caritas Venezuela cảnh báo rằng 280.000 trẻ em có thể chết vì suy dinh dưỡng
Credit: J. Miller, Shutterstock

Caracas, Venezuela, 31 tháng Mười, 2017 / 05:00 pm (ACI Prensa). - Caritas Venezuela cảnh báo rằng khoảng 280.000 trẻ em có thể bị chết vì suy dinh dưỡng do tình trạng quá thiếu lương thực trong cơn khủng hoảng kinh tế trầm trọng của quốc gia.
Susanna Rafalli, một đại diện của Caritas ở Venezuela, gióng lên tiếng chuông cảnh báo trong một cuộc họp báo với giới truyền thông nước ngoài.
Rafalli cho thấy rằng ngoài việc thiếu lương thực, người dân Venezuela cũng phải đối mặt với tình trạng thiếu thuốc trị bệnh, một tình trạng “đang âm thầm cướp đi nhiều mạng người.”
Theo báo cáo của Caritas, số lượng và chất lượng của thực phẩm đã giảm sụt nghiêm trọng trên toàn lãnh thổ Venezuela, do tình trạng khan hiếm hàng hóa kinh niên và mức độ lạm phát cao chót vót.
Caritas, một tổ chức Công giáo, chăm sóc những người nghèo nhất và dễ bị tổn thương nhất trong các tiểu bang của Venezuela: Caracas, Vargas, Miranda và Zulia. Gần 10% số trẻ em trong các tiểu bang này đang bị suy dinh dưỡng trầm trọng.
Báo cáo Caritas cho biết mỗi tuần có năm hoặc sáu trẻ em bị chết do suy dinh dưỡng. Caritas dự báo rằng 280.000 có thể bị chết đói.
Bà Rafalli nói, “Suy dinh dưỡng đã tăng lên 15% số trẻ em trong tháng Tám, vì vậy chúng tôi công bố tình trạng nhân đạo khẩn cấp. 33% số trẻ em phát triển còi cọc. Sự tổn hại này, bất kể là thể lý hay tinh thần, sẽ đeo bám các em suốt đời.”
Theo những con số của Caritas, tỷ lệ tử vong khi sinh tăng 10% giữa những năm 2006 và 2016. Tuy nhiên, họ cho biết rằng riêng trong năm ngoái con số này phi mã lên 65%.
Ngoài ra, Caritas cảnh báo rằng 63% số bệnh viện công không có nước sạch, và 64% không có sữa cho trẻ em, 51% không có đủ phương tiện cho các cuộc phẫu thuật.
[Nguồn: catholicnewsagency]

[Chuyển ngữ: TRI KHOAN 01/11/2017]


Bài giảng của Đức Thánh Cha tại nghĩa trang của Mỹ ở Nettuno

Bài giảng của Đức Thánh Cha tại nghĩa trang của Mỹ ở Nettuno

Đây là kết quả của chiến tranh: chết chóc. Xin Chúa ban cho chúng ta ơn biết khóc.
2 tháng Mười Một, 2017
Bài giảng của Đức Thánh Cha tại nghĩa trang của Mỹ ở Nettuno
© L'Osservatore Romano
Ngày 2 tháng 11, 2017 – Lễ Các Linh Hồn — Đức Thánh Cha Phanxico đến viếng nghĩa trang của Mỹ ở Nettuno và địa điểm của cuộc tàn sát Ardeatine.
Ngài dâng Lễ tại vị trí chôn 7.860 tử sĩ, theo hình hơi vòng cung trong đồng cỏ xanh rộng lớn dưới những hàng cây thông Roma. Đa số những tử sĩ nằm ở đây đã chết trong cuộc giải phóng thành phố Sicily (từ 10 tháng Bảy đến 17 tháng Tám, 1943); trong những lần đổ bộ vào khu vực Salerno (9 tháng Chín, 1943) và trong chiến trường ác liệt về hướng bắc; trong các cuộc đổ bộ lên bãi biển Anzio và vùng tiền tuyến (22 tháng Một, 1944 đến tháng Năm 1944); và trong cuộc yểm trợ không quân và hải quân trong vùng.
Dưới đây là bài giảng của Đức Thánh Cha của Vatican cung cấp
Hôm nay, tất cả chúng ta tập trung ở đây trong niềm hy vọng. Trong tâm hồn của chúng ta, mỗi người hãy lặp lại lời của ông Gióp mà chúng ta nghe trong Bài đọc Một: “Tôi biết rằng Đấng bênh vực tôi vẫn sống, và sau cùng, Người sẽ đứng lên trên cõi đất.” Niềm hy vọng được gặp Chúa, được gặp gỡ tất cả chúng ta như là anh em: và niềm hy vọng này không làm chúng ta thất vọng. Thánh Phao-lô đã dùng cách diễn đạt mạnh mẽ trong Thư thứ Hai: “Niềm trông cậy không làm thất vọng.” Tuy nhiên, niềm cậy trông thường được sinh ra và bén rễ trong những vết thương của con người, trong những sự phiền muộn, và với thời gian phiền muộn đó, đau đớn đó, thời gian đau khổ đó khiến chúng ta ngước nhìn lên trời và nói: “Con tin rằng Đấng Cứu độ con vẫn sống, nhưng lạy Chúa, xin đừng thêm nữa.” Và có lẽ, đây là lời cầu nguyện bộc phát ra từ tất cả chúng ta, khi chúng ta nhìn vào nghĩa trang này. “Lạy Chúa, con tin chắc rằng những người anh em này của chúng con đang ở cùng Chúa.”
“Con tin tưởng,” chúng ta cầu nguyện như vậy, “nhưng lạy Chúa, xin hãy dừng lại. Đừng thêm chiến tranh nữa, đừng thêm chiến tranh nữa, đừng có thêm những trận tàn sát vô ích này nữa,” như Đức Benedict XVI nói. Niềm hy vọng tốt đẹp hơn nếu không có sự tàn phá: bao nhiêu người trẻ … hàng ngàn, hàng ngàn, hàng ngàn niềm hy vọng tan vỡ. “Lạy Chúa, xin dừng lại.” Và hôm nay chúng ta phải nói câu này, chúng ta cầu nguyện cho tất cả những người đã khuất, nhưng đặc biệt ở nơi đây chúng ta hãy cầu nguyện cho những thanh niên đang nằm nơi đây — hôm nay thế giới lại đi vào chiến tranh và đang chuẩn bị dấn sâu hơn. “Lạy Chúa. Xin đừng thêm chiến tranh nữa. Xin đừng thêm chiến tranh nữa.” Chiến tranh phá hủy tất cả.
Chợt hiện lên trong trí tôi là người phụ nữ lớn tuổi kia, bà nhìn và đống hoang tàn của Hiroshima, với sự nhẫn chịu cao cả nhưng vô cùng đau khổ, với sự nhẫn chịu trong bi ai đó mà những người phụ nữ đã có thể sống, vì đó là ân ban của họ, bà nói: “Con người làm cách này cách nọ để tuyên chiến và khơi mào chiến tranh, và cuối cùng, họ tàn phá chính họ.” Chiến tranh là như thế đấy: tàn phá chính bản thân chúng ta. Rõ ràng là người phụ nữ đó, người phụ nữ cao tuổi đó, đã mất những đứa con trai và cháu trai ở đó. Bà chỉ có sự đau đớn trong lòng và nước mắt. Và nếu hôm nay là một ngày của hy vọng, thì nó cũng là một ngày của nước mắt. Những dòng lệ như dòng lệ của người phụ nữ đó đã rơi xuống khi tin báo đến:
“Thưa bà, bà thật vinh dự vì chồng của bà là một anh hùng của quê hương; vì những người con trai của bà là anh hùng của dân tộc.” Đó là những dòng lệ mà nhân loại hôm nay không được quên. Niềm kiêu hãnh của nhân loại vẫn chưa học được bài học đó và dường nhưng không muốn học nó!
Nhiều lần trong lịch sử, khi con người nghĩ đến việc khơi mào một cuộc chiến, người ta nghĩ rằng họ sẽ đem đến một thế giới mới; người ta nghĩ rằng họ sẽ mang đến một “mùa xuân,” nhưng thực tế nó lại đem đến một mùa đông thê thảm, tàn nhẫn với sự thống trị của nỗi kinh hoàng và những cái chết. Ngày hôm nay chúng ta cầu nguyện cho tất cả những người đã qua đời, tất cả, nhưng đặc biệt là cho những thanh niên này, trong những khoảng thời gian với quá nhiều người chết trên các chiến trường mỗi ngày trong cuộc chiến. Chúng ta cũng hãy cầu nguyện cho những người chết vì chiến tranh hôm nay, cho cả những thiếu nhi vô tội. Đây là kết quả của chiến tranh: chết chóc. Xin Chúa ban cho chúng ta ơn biết khóc.
[Văn bản chính: tiếng Ý]  [Bản dịch (tiếng Anh) của Virginia M. Forrester của ZENIT]

JF
[Nguồn: zenit]

[Chuyển ngữ: TRI KHOAN 03/11/2017]